Pages

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Hướng dẫn sử dụng trước khi...YÊU

HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG TRƯỚC KHI ... YÊU


1. Tình yêu không đi liền tình dục. Đừng bao giờ mượn tình dục để níu kéo hay vỗ béo tình yêu.
2. Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt. Chân lý này tuy lâu lâu mới đúng nhưng vẫn là chưa đủ. Bây giờ, con gái nên yêu thêm bằng não và cả hai luôn phải yêu nhau bằng tim! Cứ nói là sai đi?
3. Người yêu không phải chiến tích. Yêu nhiều người chẳng có gì đáng để tự hào. Đừng cố khoe, có ngày bị giật đấy!
4. Thi thoảng có thể chán cơm thèm phở, nhưng phở là phở, cơm là cơm. Đã lúc nào bạn chan phở để ăn với cơm chưa? Nếu chưa, thì cũng đừng bao giờ yêu theo kiểu ngồi mâm này còn trông mâm nọ. Tham thực thì cực thân.
5. Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Tuyệt đối tránh xa thể loại không yêu nhưng cứ cố làm người yêu. Mệt mỏi lắm!
6. Giận dỗi có thể cãi nhau to nhưng hạn chế tối đa cảnh người này im lặng người kia không hé nửa lời. Đất không chịu trời thì trời phải chịu đất, nhất định có người đứng ra làm lành.
7. Không làm được thì đừng hứa. Hãy ngừng rót mật vào tai nhau.
8. Không ai cứ thế mà yêu nhau được đến hết đời đâu, phũ phàng nhưng đây là sự thật. Đến mình đôi lúc còn tự chán mình thì đừng mong người khác luôn luôn hào hứng. Tình yêu thi thoảng sẽ có lúc này lúc khác, đừng nản, bước chậm một chút để xem mình thiếu gì thôi.
9. Người ta không chọn ngoại hình để yêu nhưng bỏ bê bản thân lại khiến đôi phương nhanh chán. Hãy chú ý điều đó.
10. Facebook không phải nhật ký tình yêu.
11. Tình phí không mua được hạnh phúc nhưng tình phí góp phần duy trì hạnh phúc. Chỉ cần đừng quá thực dụng.
12. Tình yêu là thứ đói thì sống mà cho nó ăn no thì chết, chưa có thì thiếu mà có thì chán. Quá liều chính là thứ giết chết tình yêu, và dĩ nhiên, dễ dãi là điều đứa con gái nào cũng cần phải tránh.

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

Tiền - Lão ăn mày và Anh thanh niên


Một anh chàng trẻ tuổi giàu có lái một chiếc xe hơi sang trọng đang dừng ở ngã tư để chờ đèn đỏ.

Đúng lúc đó có một người đàn ông đến gần chiếc xe của anh ta, gõ vào cửa kính ô tô, van xin: " Làm ơn cho tôi ít tiền! Tôi nhịn đói mấy hôm nay rồi ".

Người thanh niên kéo cửa kính xuống và lên tiếng: " Tôi cho ông một điếu thuốc lá nhé, trên xe tôi có thuốc lá rất ngon ". Người ăn xin nài nỉ: " Tôi không hút thuốc, cho tôi ít tiền đi ".

Người thanh niên lại nói: " Vậy ông uống rượu nhé, trên xe tôi có hai loại rượu tốt nhất thế giới " - " Không! Tôi không uống rượu, cho tôi tiền, tôi cần tiền ".

Người thanh niên kiên nhẫn: " Hay thế này nhé, tôi đưa ông đến một sòng bạc gần đây, ông giúp tôi chơi một ván, nếu thắng thì là tiền của ông, nếu thua thì tôi chịu. Được chứ? " - " Tôi không biết cược cờ bạc, tôi cần tiền ".

" Thế thì đi mát xa, tôi sẽ giúp ông một chút hương vị cuộc sống, chi phí tôi bao tất, đồng ý chưa? " - " Không! Tôi không thích đi, xin cho tôi tiền ".

Người thanh niên dằn hết nhẫn nại nhìn người ăn xin: " Vậy ông lên xe đi, tôi đưa ông về nhà tôi, để vợ tôi xem một người đàn ông không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, cũng không chơi bời lung tung lại biến thành bộ dạng như thế này? Đúng ra ông phải giàu có và thành đạt chứ! ". Lúc này người ăn xin mới cảm thấy xấu hổ, quay lưng bước đi.

Bài học rút ra từ câu chuyện này:

1- Phải biết phấn đấu.

Người đàn ông không chịu cố gắng sẽ có 2 kết cục:

Một là đến loại thuốc lá tầm thường cũng không dám hút.

Hai là chỉ có nai lưng ra làm những công việc chân tay nặng nhọc.

Người phụ nữ không biết cố gắng cũng sẽ có hai kết thúc:

Một là quần áo rẻ tiền nhất cũng không có mà mua.

Hai là không bao giờ biết cảm giác đi chợ là gì.

2- Học cách tự mình vươn lên.

Đừng bao giờ hy vọng rằng người khác sẽ bố thí cho bạn bất kỳ đồng tiền nào, vì tiền đối với mỗi người trên thế giới đều không bao giờ là đủ. Người có ít tiền sẽ muốn làm 2 chuyện, người có nhiều tiền thì muốn làm 20 chuyện; không có ai thừa tiền để cho bạn hằng ngày.

3- Học cách thấu hiểu.

Bạn bè dang tay giúp đỡ là một việc đáng để biết ơn, không thể giúp đỡ cũng không nên trách cứ, càng không nên nuôi hận trong lòng. Không phải ai cũng có khả năng cưu mang bạn suốt đời .

4- Học cách mạnh mẽ.

Phải ghi nhớ một điều rằng không phải lúc nào bạn gặp khó khăn cũng có người bên cạnh giúp đõ, những lúc như thế bạn phải mạnh mẽ lên, độc lập tự giải quyết, kiên cường bước tiếp, dũng cảm đối mặt với mọi hiểm nguy.

5- Học cách không phân biệt nghèo giàu.

Đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài của người khác để kết bạn, sự giàu có của họ không liên quan gì đến một xu của bạn. Có thể gia tài của họ đáng giá cả tỉ đồng, nhưng khi bạn không còn cơm ăn họ chỉ cho bạn một chiếc bánh mỳ.

6- Học cách biết người biết ta.

Đừng chỉ vì sự giàu có về tiền bạc mà quên đi những hạnh phúc trong tâm hồn. Sẽ có một ngày bạn nhận ra, những bạn bè giàu có có thể cùng bạn ăn chơi nhảy múa, đưa bạn đi hết quán xá này đến cửa tiệm nọ, nhưng họ cũng có thể lôi bạn vào xã hội phức tạp, nơi mà đồng tiền là thước đo của mọi giá trị.

Và rồi khi đó bạn sẽ cảm thấy cô đơn vì không ai ngốc nghếch cười cùng bạn, không ai cùng bạn chạy dưới những cơn mưa mà thấy đời sao yên bình quá.

7- Học cách trân trọng những gì bạn có.

Bạn có thể tin vào một tình yêu chân thành thực sự tồn tại trên thế giới, nhưng đừng bao giờ hy vọng rằng tình yêu mãnh liệt đó sẽ đến với bạn, nó chỉ xảy ra với Ngưu Lang - Chúc Nữ, với Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài thôi. Bởi vì tất cả họ nguyện chết vì tình yêu, còn chúng ta thì muốn sống thật lâu.

8- Học cách gánh vác trách nhiệm.

Không cần biết bạn kết hôn nhằm mục đích gì, nhưng chỉ cần bạn có con thì nhất định phải yêu gia đình mình. Cho dù gia đình bạn có lạnh lẽo đến đâu thì bạn vẫn phải có nghĩa vụ khiến nó ấm áp lên, bởi vì bạn đang mang trên mình vai trò làm " Cha Mẹ ".

9- Học cách trưởng thành.

Tuổi trẻ chúng ta qua đi rất nhanh, chúng ta mãi mãi không bao giờ có thể chống lại được tạo hoá, tuổi càng cao thì nếp nhăn trên trán càng nhiều; nhưng nhờ dòng chảy không ngừng nghĩ đó của thời gian, chúng ta có thể mài dũa tâm hồn, như viên ngọc trai càng mài càng sáng.

Chỉ một câu chuyện nhỏ thôi cũng khiến chúng ta hiểu được rằng, trên thế giới không có bữa cơm nào là miễn phí cả, phải biết tự mình cố gắng, tự phấn đấu vươn lên thì đồng tiền đó mới thật sự có ý nghĩa. 

Thế gian cái gì quý giá nhất



Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.




Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"



Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.