Pages

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

Nếu có người thật lòng yêu thương bạn thì xin hãy trân trọng



Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều, những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông thì tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ. Đàn bà thì ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng vì phục vụ cho bản thân ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.
Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn. Bởi vì đời thì nhìu thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu. Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè,mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hỗi. Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.
Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhắc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gấm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh. Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, iu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Đàn bà có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là đàn bà. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.
Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều,nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông thì tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ. Đàn bà thì ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng vì phục vụ cho bản thân mình được ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.
Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn.Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.
Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này,bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn. Hạnh phúc, ở ngay bên bạn.
(st)

Cân Bằng trong Cuộc Sống

 
 Cân Bằng trong Cuộc Sống
Nếu nhắm mục tiêu không phù hợp, bạn sẽ khó tìm thấy bất kỳ sự bình yên hay cân bằng nào.
Có một cuộc sống cân bằng là vô cùng quan trọng. Vì thế, bạn cần có sự sắp xếp cần thiết về thời gian, công việc, tinh thần, sức khỏe

1./ Biết ưu điểm của bản thân ở thời điểm hiện tại
Để sống một cuộc sống cân bằng, bạn cần tìm những công việc, vấn đề đòi hỏi sự chú ý của bạn và những cái gì là ngược lại. Từ đó, bạn phải suy nghĩ cẩn thận và hiểu được những gì bạn nên ưu tiên trong cuộc sống. Và dĩ nhiên sự ưu tiên đó sẽ thay đổi khi chúng ta lớn lên hoặc khi hoàn cảnh thay đổi. Vì vậy, điều quan trọng là luôn luôn nhận thức được những gì là quan trọng với bản thân bạn tại thời điểm hiện tại.
2./ Thiết lập mục tiêu thực tế
Một khi đã tìm ra những gì ưu tiên cần làm, bạn nên đặt ra mục tiêu cho chính mình để đạt được thành công trong ngắn hạn. Đảm bảo rằng các mục tiêu đặt ra là thực tế và có thể thực hiện được. Nếu nhắm mục tiêu không phù hợp, bạn sẽ không thể tìm thấy bất kỳ sự bình yên hay cân bằng trong cuộc sống. Nói cách khác, cần phải nhận thức đầy đủ những hạn chế và năng lực của bản thân.
3./ Tìm thấy niềm đam mê của bản thân
Trong cuộc sống, cần có một số niềm đam mê, yêu thích cho riêng mình. Khi theo đuổi đam mê, bạn sẽ cảm thấy giảm căng thẳng và tập trung hơn. Điều này giúp xác định được mục đích và hướng đi rõ ràng hơn. Làm điều mình thích sẽ tạo động lực để bạn vượt qua mọi thứ dễ dàng hơn.
4./ Luôn lạc quan
Cố gắng dung hòa những điều tốt lẫn điều xấu. Cần phải nắm bắt cơ hội để đạt được thành công. Nếu gặp phải thất bại, không nên vì sự kiêu ngạo hay bi quan mà không rút ra được bài học nào đó cho riêng mình. Điều này sẽ giúp tìm kiếm sự cân bằng trong cuộc sống và luôn nhắc nhở bạn không nên kiêu ngạo, mất ý chí.
5./ Khám phá nội tâm của bạn
Điều vô cùng quan trọng để có được một cuộc sống cân bằng là có một tâm lý bình tĩnh. Bạn có thể đạt được sự bình tĩnh bằng cách ngồi thiền thường xuyên. Ở trạng thái thiền định sẽ giúp tinh thần minh mẫn và trí tuệ sáng suốt.
6./ Giữ sức khỏe
Bạn không thể đạt bất cứ điều gì trong cuộc sống nếu bị bệnh tật. Bạn phải chăm sóc tốt cho bản thân để sẵn sàng cho tất cả những điều quan trọng trong cuộc sống. Nghỉ ngơi đúng cách, ăn uống hợp lý và tập thể dục thường xuyên sẽ giúp bạn khỏe mạnh và đầy đủ năng lượng để làm tất cả những gì mình muốn.

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Duyên số



Buồn cười nhất trên đời này là khi chuyện tình cảm không được như con người ta mong muốn thì người ta đổ lỗi cho duyên số. Bạc tình cũng tại duyên số, đa tình cũng tại duyên số, vậy thì trên đời này sự lựa chọn của con người nằm ở đâu?
Chúng ta có duyên được gặp một người, nhưng ở lại hay không ở lại bên một người, là ở sự lựa chọn của mỗi người, chứ không phải là tại số phận.
Khi một người muốn rời đi để tìm một tình yêu mới, người ta đổ tại duyên với người cũ đã hết. Khi người ta lựa chọn ở bên hết người này lại đến người khác, trở thành kẻ đa tình bội bạc, người ta cũng đổ tại duyên phận, duyên phận ngắn, nên họ phải ra đi. 
Duyên của người đi ngắn thế, thì nợ của người ở lại nặng đến mức nào? Trả nợ kiếp trước ư? Kiếp trước hay kiếp sau, thì chúng ta cũng phải sống hết tình hết nghĩa ở hiện tại, chứ không phải bội bạc vô tình, rồi đổ lỗi lại duyên số.
Bởi vì cái gọi là “duyên số”, mà trên đời này có bao nhiêu cuộc đời khác bị ảnh hưởng, họ có tội tình gì? Hai chữ “duyên số” đúng là hai chữ châm trọc nhất đời này, bởi vì khi con người ta không biết dùng từ nào để biện minh cho hành động của mình nữa, họ đổ tất cả tại duyên

Khi thật sự yêu một người


Ta dường như có thể đánh đổi tất cả nụ cười chỉ để nhận về duy nhất một niềm đau
Có thể bỏ mặc những buồn vui của cuộc đời này mà trốn vào một góc thật sâu
Miễn là có người ở đó.
Khi thật sự yêu một người
Ta bắt đầu vứt bỏ lý trí mà tin vào những điều không bao giờ có
Giống như tin một cơn gió trên bầu trời
Rồi cũng có lúc tìm thấy nơi chốn an nhiên mà dừng lại mãi sau.
Khi ta thật sự yêu một người
Ta bắt đầu thấy mình rất giỏi chịu đựng nỗi đau
Và dần quen với việc mang yêu thương cứa vào tim thật sâu rồi lại tự mình lau nước mắt
Hay biết bao đêm dài chẳng thể nào ngủ được cho tròn giấc
Vì đau!
Khi ta thật sự yêu một người
Dẫu biết chắc rằng con đường ấy sẽ dẫn ta xuống vực sâu
Vẫn cố chấp bước đi 
Cho đến tận cùng nước mắt…

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Anh ngủ với Em bao nhiêu lần thì cứ thế mà Tính Tiền

Anh sững sờ khi nghe câu nói ráo hoảnh từ chính người đàn bà anh đã từng có ý định cưới về làm vợ: “Anh ngủ với em bao nhiêu lần thì cứ thế mà tính tiền!”.

Hoan vốn được mọi người nhắc đến với nhiều lời khen, nào là đẹp trai, ăn nói có duyên, lại giỏi giang, gia đình điều kiện. Sự đào hoa của anh phần nào cũng chứng minh sự thật đó. Hoan yêu nhiều, mối tình đầu của anh bắt đầu từ thời trung học phổ thông, tình yêu trong sáng thánh thiện gắn với những ký ức đẹp tuổi học trò. Đến khi ra trường đi làm, tính sơ sơ anh cũng có một số vốn kha khá đủ để tự hào trong tình trường. Mỗi mối tình, mỗi một người yêu đều là những kỷ niệm khó phai, đặc biệt họ đều là gái ngoan.

Đến khi gặp Huyền, Hoan gần như liêu xiêu trước vẻ đẹp và sự quyến rũ của cô. Đã từng gặp và yêu không ít, nhưng có lẽ Huyền là người con gái đầu tiên khiến cho trái tim anh thổn thức đến thế. Huyền khác với những người yêu cũ của Hoan, cô không dịu dàng, không đằm thắm nhưng sự khéo léo, vẻ đẹp sexy, quyến rũ của một người phụ nữ từng trải đã “cưa đổ” trái tim của chàng thợ săn tình yêu. Huyền độc lập, chưa từng một lần dựa dẫm về chuyện tiền bạc, cũng không mảy may nhắc tới chuyện Hoan phải đưa Huyền về ra mắt gia đình, công khai cho mọi người biết chuyện hai người đi lại.

Cô không ngần ngại khi nhắc đến những vấn đề tế nhị, đặc biệt cởi mở về chuyện chăn gối. Hoan biết Huyền đã từng yêu và từng chung đụng với không ít người đàn ông đến trước anh nhưng anh cho rằng đó cũng là chuyện có thể chấp nhận được, bởi Hoan cũng từng yêu không ít người. Nhắc đến Huyền, Hoan thường ví von rằng cô giống như một chất gây nghiện khiến anh lúc nào cũng thấy nhung nhớ. “Rõ ràng tôi biết, nếu so với tiêu chuẩn phụ nữ thì cô ấy đích thị là gái hư. Nhưng chính sự hư hỏng của cô ấy lại khiến tôi mê mẩn. Bên cạnh cô ấy, tôi không kiểm soát nổi suy nghĩ của bản thân mình” – Hoan thường dành những lời lẽ đầy sự tôn sùng khi nhắc đến người phụ nữ khiến trái tim mình đập loạn nhịp ở tuổi 30.

Từ ngày yêu Huyền, Hoan thấy mình đã thay đổi nhiều. Anh hay để ý đến thái độ, tâm trạng của người yêu và quan tâm cô hơn bất kỳ một người yêu nào trước đây. Tình yêu tròn 1 năm, Hoan bắt đầu nghĩ tới đám cưới và đã sẵn sàng cho vai trò của một người chồng, người cha trong gia đình. Trong đầu anh đã sắp sẵn kế hoạch về một đám cưới ấm cúng cùng màn cầu hôn thật đáng nhớ để gây ấn tượng với bạn gái.

Thật bất ngờ, khi bày tỏ về ý định của mình, Huyền nhanh chóng gạt phắt đi: “Em không muốn kết hôn, nói thật là em sợ sự ràng buộc của gia đình. Em thấy như bây giờ mình rất hạnh phúc mà, đâu nhất thiết cứ phải làm đám cưới. Em và anh cùng vui vẻ, các nhu cầu đều được thỏa mãn, anh còn mong điều gì hơn nữa. Cưới xin xong rồi về ở chung một nhà lại nảy sinh không biết bao nhiêu vấn đề, cãi vã, con cái vướng bận, anh không thấy mệt mỏi à?”.

Mới đầu, Hoan còn tưởng Huyền nói đùa, nhưng khi hỏi lại lần thứ hai, Huyền vẫn lặp lại y nguyên lời cũ. Nghe những lời đó, Hoan gần như chết đứng. Nhưng bản lĩnh thu nhặt được từ biết bao nhiêu cuộc tình trước đó đã khiến anh nhanh chóng trấn tĩnh và nhận ra mình đang đối diện với một cô nàng sợ trách nhiệm. Hoan cũng hiểu rằng phương án tốt nhất lúc này là đi tìm một lối thoát riêng cho mình, thay vì ngồi đó làm đủ mọi cách khiến cô ta suy nghĩ lại. “Chả dễ gì có thể lay chuyển được trái tim thép đó, chi bằng chấm dứt tại đây vì tương lai của mình. Cũng may là tình trường đã tôi rèn cho Hoan này một bản lĩnh sắt đá đến mức có thể thấy mọi vấn đề chỉ là chuyện nhỏ. Đàn ông mà, có mất gì đâu!”, Hoan cười đầy ngạo nghễ trước mặt bạn bè khi nhắc đến chuyện chia tay Huyền.

Nói là làm, tuy rằng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ ngợi về Huyền nhưng Hoan quyết dứt tình. Tình yêu dành cho Huyền có thật nhưng sự khôn ngoan và tự trọng của một gã đàn ông vốn được mọi người khen ngợi là sành sỏi không cho phép Hoan được mềm yếu. “Phải săn con mồi mới thôi!” – Hoan tự nhủ. Đương nhiên, trong thời gian đó Hoan vẫn đi lại với Huyền vì “Chẳng tội gì mất một nơi giải tỏa nhu cầu sinh lý mà miễn phí trong thời buổi này cả”.

Chỉ vẻn vẹn một tháng, Hoan đã nhanh chóng chuyển hướng tấn công sang Hà – cô đồng nghiệp làm văn thư cùng cơ quan. Hà không sắc sảo, không đẹp như Huyền, nhưng cô có nhiều yếu tố tuyệt vời để làm vợ tốt, đó là ngoan hiền và gia đình có điều kiện. Hơn thế, Hà là “rau sạch”, đã gần 30 tuổi nhưng cô chưa một lần yêu. Thêm 2 tuần nữa để Hoan hạ gục trái tim Hà và ngỏ lời cầu hôn. Mọi chuyện tiến triển khá suôn sẻ theo đúng ý định của Hoan khi Hà gật đầu đồng ý.

Trước khi công khai mối quan hệ với Hà, Hoan cần phải giải quyết dứt điểm với Huyền. Trong lần hẹn hò cuối cùng, Hoan sắp sẵn một kế hoạch khá hoàn hảo. Hai người đi ăn tối như mọi lần, chàng vẫn dành cho nàng những lời tán dương, lời yêu đương nồng nàn, thậm chí sự quan tâm còn nhiều hơn thường ngày khiến nàng “mắt tròn mắt dẹt”. Sau bữa ăn, hai người đến nhà nghỉ quen thuộc, lại lao vào nhau trong những cuộc mây mưa nồng nàn cháy bỏng. “Chiến sự” xong xuôi, Hoan thỏa mãn nằm xuống giường, ôm lấy cô người yêu bé bỏng.

Được một lúc, Hoan đưa tay nâng cằm Huyền lên, nhìn thẳng vào mắt cô nhẹ nhàng nói: “Mình chia tay nhau em nhé! Anh sắp lấy vợ rồi”. Hoan vô cùng hả hê với vị trí của kẻ chinh phục và chiến thắng của mình hiện giờ. Tưởng là Huyền sẽ đáp trả lại bằng một trận cuồng phong, sẽ xông vào cắn cấu hay ít nhất cũng là dành tặng cho mình một cú tát trời giáng coi như món quà cuối cho kẻ phản bội, Hoan nằm im chờ đợi. Nhưng lại thêm một lần bất ngờ nữa, Huyền bỏ tay Hoan ra khỏi người mình, ngồi dậy và thủng thẳng đáp: “Tốt thôi. Chia tay!”.



Cô khoác chiếc áo mỏng rồi ra bàn châm thuốc hút. Mơ màng nhả khói, cô quay lại nhìn thẳng vào người yêu vẫn nằm trên giường, người không một mảnh quần áo, nhấn từng từ khiến Hoan đau nhói:

 “À này, anh ngủ với em bao nhiêu lần thì cứ thế mà tính tiền!”.

Nghe dứt lời, Hoan giật nảy mình và ngồi bật dậy, miệng lắp bắp:

“Em, em… Em đùa anh à? Chẳng lẽ em là gái bao ?”.

 Huyền quay lại nhặt quần áo vương vãi trên sàn, giọng ráo hoảnh:

“Tất nhiên không phải thế, em có công việc, gia đình lại đàng hoàng, cớ gì phải làm gái kiếm tiền? Nhưng chẳng lẽ em ngủ với anh bao lâu này mà lại không được gì thì thiệt thòi cho em quá? Đây coi như là tình phí anh nhé!”.

Bỏ lại chàng người yêu cũ còn đang ngơ ngác trên giường, Huyền nhanh chóng mặc lại quần áo, lấy túi xách và bước ra ngoài. “Số tài khoản em sẽ nhắn cho anh sau. À, tiền phòng em sẽ thanh toán nhé, anh đừng bận tâm. Bye anh!”, Huyền đóng cửa, trước khi đi không quên gửi lại Hoan một nụ hôn gió.

Huyền đã đi được một lúc, Hoan vẫn nguyên vị trí. Sững sờ, bàng hoàng… tất cả cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí người đàn ông mới chỉ lúc nãy thôi còn hả hê trong tâm thế kẻ chiến thắng. “Chinh chiến trên tình trường bao lâu nay, kinh nghiệm yêu dày dạn nhưng mình chưa từng rơi vào tình trạng thảm bại như thế này”, Hoan cay đắng nếm trải cái gọi là tình yêu thời vật chất. Hoan nhắm nghiền mắt nghĩ đám cưới không tình yêu với Hà và tưởng tượng ra nụ cười nhếch mép của Huyền trước khi chào tạm biệt và bất giác rùng mình…

Status Buồn No.1



Mỗi lần vấp ngã, trái tim lại chai sạn đi một ít
Mỗi lần tổn thương, bản thân lại tự động trở nên cứng rắn hơn. 
Nắm giữ vận mệnh chứ không phải là bấu víu vào định mệnh
Lựa chọn để sống và lựa chọn để sinh tồn thực ra rất khác nhau. Lựa chọn để sinh tồn chính là cách lựa chọn để tiếp tục duy trì sự sống, còn lựa chọn để sống chính là cách hưởng thụ sinh mạng.
Chỉ có bạn là hoàn toàn có thể, và nhất định đừng lãng phí những sự lựa chọn đó.
Quan trọng là, chúng ta có thể vượt qua nổi những rào cản sinh ra từ chính bản thân mình hay không
Tương lai chính là những trạm đỗ, sự lựa chọn của bạn chính là điểm dừng duy nhất không thể quay đầu 

Tiền không Mua được Hạnh Phúc



Nếu mày không bỏ thằng đó thì bước ra khỏi nhà ngay
- Con xin bố mẹ,bố mẹ bắt con gì cũng được nhưng đừng chia lìa chúng con,con yêu anh ấy
- Thằng nghèo kiết xác này liệu có nuôi nổi mày không? Mày quen sống trong nhung lụa rồi làm sao mà chịu khổ theo nó được?
- Bây giờ anh ấy nghèo nhưng không có nghĩa là cả đời anh ấy nghèo,rồi sẽ có ngày anh ấy có được 1 sự nghiệp rực rỡ,con tin vào năng lực của anh ấy
- Thế thì mày xách đồ theo nó luôn đi!
- Bố,mẹ!
- Xem như tao không có đứa con gái như mày
Cô lững thững xách va li ra khỏi nhà,đưa ánh mắt van nài nhìn bố mẹ lần cuối nhưng đáp lại ánh mắt của cô là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Bố mẹ cô là vậy,họ đã nói là làm,họ không chấp nhận 1 chàng rể nghèo. Họ đã cố tình gán ghép cô với những anh chàng giàu có lắm tiền nhưng cô không yêu ai trong số họ. Cô yêu anh,yêu từ cái tính thật thà chất phác tới sự chăm chỉ cần cù không biết ngại khổ. Nhưng bố mẹ cô không cần những điều đó,với họ,chàng rể môn đăng hộ đối mới là nhất. Cô cắn chặt môi nhìn căn nhà mình sinh ra và lớn lên cùng bố mẹ lần cuối rồi cùng anh bước đi.
Anh ở trong 1 khu trọ khá xa trung tâm thành phố. Đó là 1 phòng trọ nhỏ,tính ra còn chẳng to bằng phòng ăn nhà cô,nhưng có điều rất gọn gàng và ngăn nắp. Cô đặt va li xuống rồi xắn tay vào sắp xếp đồ đạc.
Ngày hôm sau,cô và anh rong ruổi trên chiếc xe máy cũ của anh. Cô cần tìm cho mình 1 công việc. Trước giờ cô chỉ lo ăn học,học đại học xong thì phụ giúp cho công ti của bố. Bây giờ,cô cần đi làm để cùng anh lo cho cuộc sống của cả 2.
Cô được nhận vào làm ở 1 shop thời trang. Sáng sáng,cô và anh dậy sớm,ăn sáng rồi anh đưa cô đi làm sau đó tới công ti. Chiều tan làm,anh đón cô rồi về nhà cùng nấu nướng ăn tối. Vốn sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có nên mới đầu cô hơi khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống mới,bố mẹ cô thi thoảng vẫn hay điện thoại kêu cô trở về nhưng cô cương quyết ở lại bên anh. Cô hạnh phúc khi ở bên anh,cuộc sống tuy vất vả nhưng luôn tràn ngập tiếng cười,niềm vui và hạnh phúc.
Anh luôn làm việc hết sức mình và không ngừng cố gắng,anh luôn muốn kiếm thật nhiều tiền để cô được sống trong sung sướng như trước kia. Dần dần,anh được cất nhắc lên những vị trí cao hơn,việc làm ăn liên tục phất lên như diều gặp gió. Sau 3 năm,anh tự mở cho mình 1 công ti,họ mua nhà ở trung tâm thành phố để sinh sống. Anh không cho cô đi làm nữa,để cô ở nhà chăm lo cho gia đình và dành thời gian nghỉ ngơi thư giãn.
Thế nhưng,từ ngày có công ti riêng,anh bận rộn hơn rất nhiều,cả ngày có khi không về nhà cùng vợ ăn 1 bữa cơm. Anh liên tục nhận điện thoại và đi khỏi nhà bất cứ lúc nào. Anh đi sớm về khuya,thường xuyên về nhà trong trạng thái say xỉn. Anh quên ngày sinh nhật của vợ,quên ngày kỉ niệm của cả 2,dần dần cô có cảm giác căn nhà như cái nhà trọ để anh trú chân lúc nhát,còn nhà thật sự của anh có lẽ là công ti,là nhà hàng,là khách sạn,là quán cà phê,là bàn nhậu,bàn tiếp khách… anh có mặt ở những chỗ đó nhiều hơn có mặt ở nhà. Căn nhà lúc nào cũng chỉ có 1 mình cô đi ra đi vào sớm trưa chiều tối. Cô nói với anh rằng cô rất cô đơn,cô muốn anh bớt công việc lại để dành thời gian cho cô,nhưng lúc nào anh cũng nói : “Anh muốn em có cuộc sống sung túc đầy đủ,anh không muốn em phải khổ,mà muốn vậy thì phải có tiền chứ,anh đi kiếm tiền chứ có làm gì có lỗi với em đâu”.
Ngày hôm đó là sinh nhật cô,anh hứa về sớm cùng cô ăn tối. Cô đợi anh,8h,9h,rồi 1h,2h,gọi điện thoại thì anh không nhắc máy,nhắn tin không trả lời. Tới 3h,anh trở về trong men say nồng nặc. Mở cửa cho anh vào,nước mắt cô chảy dài,bao kìm nén bỗng chốc vỡ òa:
- Anh đã hứa sẽ về sớm ăn tối với em kia mà? Đã bao lâu rồi mình không cùng ăn với nhau 1 bữa cơm anh biết không? Anh có biết em đã kì công chuẩn bị bao nhiêu món anh thích và chờ anh bao lâu không?
- Anh xin lỗi,có 1 bản hợp đồng đáng giá mấy tỉ cần kí gấp,sau đó anh cùng đối tác đi ăn
- Sao anh không nghe điện thoại?
- Điện thoại?.... Thôi chết anh đưa cho thư kí cầm rồi,anh có dặn trong lúc anh bàn chuyện với khách thì để chế độ im lặng
- Mấy bản hợp đồng đó quan trọng thế cơ à? Chậm 1 buổi tối thì sao chứ? Nó quan trọng hơn em nhiều phải không? – cô nói trong nước mắt
- Anh xin lỗi em,nhưng em nghĩ mà xem,bỏ lỡ bản hợp đồng đó anh sẽ mất mấy tỉ đó
- Tiền,tiền,lúc nào cũng tiền,bắt đầu từ bao giờ anh yêu tiền hơn vợ thế?
- Em nói gì lạ thế,anh yêu tiền hơn vợ lúc nào? Anh rất yêu em,nhưng tiền rất quan trọng,không có tiền làm sao có nhà sang cho em ở,xe đẹp cho em đi,quần áo trang sức hàng hiệu cho em?
- Em không cần,không cần những thứ đó,em thà thuê cái nhà trọ nhỏ xíu để ở,đi làm cực nhọc từ sáng tới tối như trước kia nhưng hàng ngày được cùng anh ăn cơm với nhau,được anh đưa đi đón về,được cùng anh trò chuyện mỗi tối
- Anh không muốn em khổ như thế,anh muốn em sống trong sung túc như trước kia khi em còn ở với gia đình em
- Như thế em thấy rất vui,rất hạnh phúc chứ không hề khổ.Em bỏ nhà đi,cãi lại lời bố mẹ mà theo anh không phải vì mong muốn 1 ngày nào đó anh sẽ cho em cuộc sống như bố mẹ em cho em mà là vì em yêu anh và muốn cùng anh sống hạnh phúc,tiền không mua được hạnh phúc anh hiểu không?
Trút hết bao bức bối trong lòng,cô lao ra khỏi nhà với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt,nhưng vừa ra khỏi cửa được vài bước chân bỗng chốc cô ngã quỵ xuống,ngất lịm. Nghe tiếng “uỵch” như thể có gì rớt xuống,anh vội chạy ra ngoài xem. Anh như tỉnh hết men say khi thấy cô nằm bất động dưới sàn,mặt tái xanh,tay chân lạnh ngắt. Anh vội đưa cô tới bệnh viện,cô nằm trong phòng cấp cứu suốt 3 tiếng đồng hồ bác sĩ mới hớt hải chạy ra. Anh vội níu tay bác sĩ lại hỏi:
- Bác sĩ,vợ tôi thế nào rồi?
- Anh làm chồng cái kiểu gì mà để bệnh tình của vợ ra tới nông nỗi này? Suy hô hấp nặng,đang rất nguy kịch
Nói rồi bác sĩ lại chạy vụt đi. Anh như chết lặng,vợ anh bị suy hô hấp ư? Lại còn nặng nữa? Cô bị bệnh này từ bao giờ anh hoàn toàn không hề hay biết. Lâu nay quá mải mê với ông việc mà anh đã không quan tâm tới sức khỏe của vợ mình mất rồi…
Vị bác sĩ trở lại cùng 3 4 vị bác sĩ nữa,ai nấy đều hớt hải,bất giác anh thấy sợ. Cảm giác tội lỗi lấn át tâm trí anh,hình như đã quá lâu rồi anh không còn đưa cô đi khám sức khỏe định kì,đi sớm về khuya anh cũng chẳng biết cô khỏe hay đang đau ốm,cũng lâu lắm rồi anh và cô không cùng ngồi trò chuyện,cùng ngồi ăn chung 1 bữa cơm. Đã quá lâu rồi anh để tiền thay mình lo cho vợ. Anh ôm đầu tự dằn vặt mình,anh chỉ mong vợ mình không sao,để anh có cơ hội bù đắp cho cô.
Thêm 3 tiếng nữa,các vị bác sĩ trở ra,nhưng ai nấy đều mặt buồn rười rượi. Anh chạy tới bên chỗ các bác sĩ nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Anh lao vào phòng cấp cứu,cô nằm bất động,ống thở đã rút,máy điện tâm đồ hiện lên chỉ là 1 đường ngang lạnh lùng. Anh chạy tới nắm lấy bàn tay cô,lạnh ngắt như đá,khuôn mặt cô trắng nhợt,anh quỳ xuống bên cô mà khóc,là tại anh,tại anh không chăm sóc lo lắng cho cô để rồi chính anh trao tay vợ mình cho thần chết. Nếu như căn bệnh của cô được phát hiện và điều trị sớm thì cô sẽ không chết,chắc chắn thế,thế nhưng anh đã để cô chịu đựng quá nhiều,cả căn bệnh quái ác kia và cả những uất ức buồn tủi do anh mang lại. Quá muộn rồi,anh chẳng thể chuộc lại lỗi lầm được nữa.
Ngày hôm nay mưa phùn nhẹ,mây đen phủ đầy trời,anh đứng lặng nhìn trân trân vào tấm di hình của vợ trên tấm bia đá xám ngắt. Tim anh se lại,chắc có lẽ cả quãng đời còn lại anh sẽ chẳng thể thoát khỏi dằn vặt và đau thương.
Thế đấy,tiền không phải là tất cả,nó là 1 phần không thể thiếu của cuộc sống nhưng chẳng thể mang lại hạnh phúc toàn vẹn. Hạnh phúc thật sự phải do con người tự tay tạo nên bằng tình yêu và trái tim cũng ngập tràn yêu thương. Đừng để tiền làm bạn quên đi những giá trị đích thực của cuộc sống và rồi có ngày phải thấy hối tiếc!

Trinh Tiết Quan Trọng Thế Sao Anh?


Chiếc điện thoại rung lên, một dòng tin nhắn gọn lỏn: "Mình chia tay đi em". Tôi cười nhạt, đưa ngón tay hờ hững soạn tin nhắn trả lời: "Trinh tiết quan trọng thế sao anh"?
Và chúng tôi đã chia tay nhau như thế, nhưng tôi luôn nghĩ, anh đã để mất tôi.
Đàn ông, suy cho cùng cũng vẫn chỉ là công cụ để sinh đẻ, không hơn. Tôi đã rút được ra bài học đau đớn đó ngay từ cuộc tình đầu tiên, và cũng là duy nhất của mình. Họ yêu thương bạn ư? Chỉ có 1 phép thử duy nhất, đó chính là trinh tiết của bạn. Và anh đã không vượt qua được phép thử đó, vì vậy, anh không xứng đáng với tôi.
Vậy mà tôi cứ nghĩ anh xứng đáng. Vâng, một cô gái trẻ từ nhà quê ra thành phố, với đôi mắt mở to nhìn đời, chẳng khác gì một chú nai vàng ngơ ngác cả. Cô gái đó nghĩ ai cũng tốt, ai cũng đáng tin, và anh là người đáng tin tưởng nhất.
Anh học trên tôi ba khóa, đẹp trai, mạnh mẽ và giống như một cục nam châm, luôn thu hút mọi ánh nhìn. Tôi yêu anh tự bao giờ không hay, và cũng không khó để anh nhận ra điều đó.
Tình đầu đẹp như một giấc mơ, chỉ cần được nhìn thấy anh, chỉ cần nhận được một dòng tin nhắn của anh cũng đủ làm tim tôi xao xuyến. Những chiếc ôm thật nhẹ, những cái nắm tay thật chặt, những buổi tối ngồi bên nhau cùng ngắm hồ Gươm lung linh huyền ảo. Tôi tự nhủ, có lẽ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, thậm chí đôi lúc còn không tin rằng tại sao một cô gái nhà quê lại có thể yêu một chàng trai tuyệt vời đến vậy. Vâng, tình đầu đẹp như một giấc mơ, và người ta không bao giờ muốn giấc mơ ấy kết thúc..

Những cái nắm tay, những chiếc ôm, nụ hôn đầu tiên... mọi thứ đến thật nhanh và tôi cứ ngỡ tình yêu là như vậy. Cho đến một ngày cả hai chúng tôi không giữ được mình. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén như vỡ tung, tôi muốn dành cho anh tất cả và ngây thơ nghĩ rằng như vậy sẽ giữ anh mãi ở bên tôi. Nhưng sau lần đó, anh lảng tránh dần, những buổi hẹn hò cứ thưa đi, những dòng tin nhắn cũng ngắn dần. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, và chạy đến bên anh òa khóc:
- Anh, em có lỗi gì hay sao? Tại sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy?
Anh nhìn tôi, bằng một ánh mắt rất khác, và cất lên một giọng nói rất khác:
- Em "mất" rồi phải không? Sao em lại lừa dối anh?
Ra là vậy, tôi đã hiểu mọi chuyện. Có lẽ anh nghĩ anh không phải là người đầu tiên của tôi. Nước mắt tôi ngừng chảy. Câu hỏi của anh như một ngọn lửa khổng lồ thiêu đốt những giọt nước mắt cuối cùng còn vương trên mi tôi, thiêu đốt cả tình yêu của tôi danh cho anh, và trong phút chốc, hình ảnh của anh trong tâm trí tôi, cháy rụi...
Tôi lặng lẽ trở về, anh cũng im lặng, không một chút níu kéo. Thế là hết, môi tình đầu.
Trở về căn phòng quen thuộc, tôi co người lại, tự ôm nỗi cô đơn, và như để tránh xa những gì ghê tởm vừa mới trải qua. Dòng tin nhắn anh nói chia tay, đâu cần thiết đến thế. Tình yêu không phải đến từ sự chiếm hữu, không đến từ trinh tiết. Đừng nói chia tay, vì có lẽ anh chưa bao giờ yêu tôi.
Trinh tiết quan trọng thế sao anh?

Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau


Có một mối quan hệ chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Bạn bè bỗng nhiên thấy sao xa lạ, chới với đến thế. Một thời tuổi thơ gắn bó, bao nhiêu kỉ niệm chẳng thể nào xóa được. Nhưng thời gian trôi đi, ai cũng lớn lên, mỗi người mỗi con đường riêng. Một tuần, một tháng, một năm…chúng ta “quên” hỏi thăm nhau cuộc sống như thế nào. Vì sao chúng ta lại quên. Vì cuộc sống này quá vội hay vì lòng người đã có những mối quan hệ khác. Những đứa bạn thân học suốt bốn năm đại học, buồn vui một thời sinh viên đều san sẻ cùng nhau, vụt nhiên đứa kia đi lấy chồng, rồi những đứa còn lại mỗi đứa một phương trời xa lắc. Những cái hẹn chỉ để gặp gỡ buôn dưa lê về cuộc sống mới càng trở nên xa xỉ, rồi những tin nhắn thưa thớt dần, những đêm tán gẫu trên Facebook cũng nhạt…
Đến một ngày chợt thấy cuộc sống quá bộn bề, miếng cơm manh áo đè nặng lên đôi vai gầy, nhớ… rồi nhớ quay quắt những đứa bạn ngày xưa quá. Nhưng đã bẵng đi một thời gian dài chưa “kịp” quan tâm đến nhau. Nỗi cô đơn xâm chiếm trái tim đang muốn tìm lại một sợi dây cả bạn và ta đều vô tình để nó trơ trọi.
Hãy quan tâm bạn bè, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống vì như thế chúng ta mới biết rằng còn có một mối quan hệ cần phải giữ.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Có một mối quan hệ chúng ta chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần. Khi chúng ta có cảm tình đặc biệt với một người khác giới, và muốn có được tình cảm của họ. Chúng ta tìm mọi cách để quan tâm, chia sẻ mọi thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những lần gặp gỡ, những “cái đợi” chỉ để nhìn thấy đối phương hôm nay thế nào…
Nhưng khi mà biết không thể chiếm được trái tim người kia, ai đó lẳng lặng “rút quân an toàn”, ít dần tin nhắn, ít dần những cuộc điện thoại, lần gặp gỡ…Và rồi chúng ta trở nên xa lạ, mờ nhạt trong trí nhớ của nhau. Tại sao chúng ta không thể tạo dựng một mối quan hệ khác khi chưa là gì của nhau, đâu phải chỉ có tình yêu thì mới có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống bộn bề này. Làm bạn cũng tốt chứ sao, vì có thể chúng ta không thuộc về nhau trọn trái tim nhưng biết đâu chúng ta là những người bạn rất thân.
Có một người bạn thân không phải dễ dàng. Vậy thì sao phải ngừng quan tâm nhau khi không đến được với nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Sẽ có rất nhiều mối quan hệ trở nên có một khoảng cách nào đó vô hình. Chúng ta muốn hỏi thăm, quan tâm nhau một chút nhưng lại sợ lâu lắm rồi không liên lạc, bỗng nhiên bây giờ hỏi thăm có phải là sáo rỗng quá không. Rồi cái tôi của bản thân càng lớn, chúng ta ngại hỏi thăm, sợ hỏi thăm vì rất lâu chưa quan tâm nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau, chúng ta sẽ thấy cô đơn khi muốn tìm ai đó nói chuyện cũng thấy xa lạ, mờ nhạt…

Vật chất và tình cảm



Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đổ đốn và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn. Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, tình nhân đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.
Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một người đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình. Nhưng bạn chẳng thể mua nổi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng. Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.
Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhấc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu xa xỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không người bên cạnh.
Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Phụ nữ có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là phụ nữ. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.
Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.
Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.
Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn.

Đừng buông tay khi còn có thể níu



Khi hỏi tình yêu là gì? chắc mọi người đều có một câu trả lời riêng cho bản thân mình như là: yêu thương nhau, chăm sóc lẫn nhau, nghĩ về nhau, lo lắng cho nhau, bên cạnh nhau mãi mãi….và đại loại những thứ na ná như thế...
Khi bạn nói yêu một người, thì bạn phải có TRÁCH NHIỆM với TÌNH YÊU đó. Bạn có thể bảo vệ đựơc nó, đừng làm người bạn yêu tổn thương, dù cách này hay cách khác, đó mới là tình yêu, mới có quyền được nói tiếng yêu.
Còn không? thì đừng bao giờ dễ dãi thốt ra 2 từ đó. Và khi thốt ra từ đó, người nhận sẽ đặt cả niềm tin vào bạn, và nếu bạn không thể làm gì để họ có thể hạnh phúc, chỉ cho họ những năm tháng mệt mỏi, thì đừng nói có lẽ tốt hơn.Vì 2 từ đó như một sợ dây xích vô hình, trói buộc người nhận chìm mãi trong những đau khổ khi bạn vô trách nhiệm với nó.
Tình yêu đến thì khó mà kết thúc thì có thể bằng những lí do rất ngớ ngẩn. Vì hết yêu hay vì lí do nào khác. Có những cuộc tình kết thúc vì một trong hai người hay cả hai hết yêu , đó là sự giải thoát cho hai bên để tìm cho mình một tình yêu mới, nhưng có những câu chuyện vì cả hai quá yêu nhau. Yêu một người chắc hẳn ít nhất một lần bạn muốn người đó đặt mình vào vị trí của bạn để hiểu bạn Biết gì? Nghĩ gì? Cần gì? Muốn gi?
Thế nhưng chẳng ai biết được bạn thế nào ngoại trừ bạn. Bạn không nói thì đó là một điều bí mật. Bạn im lặng để cả hai cùng suy nghĩ hay là cả hai cùng xa cách nhau hơn. Im lặng vì lòng tự trọng của bản thân hay vì bạn trông chờ người ta hiểu bạn. Quá khó để hiểu một người nếu không có sự chia sẻ. Có những lúc bạn phát hiện ra một lời nói dối, bạn nghi ngờ chuyện tình cảm, hiểu lầm, hay cãi vã vì chuyện nào đó. Bạn im lặng giận dỗi, chiến tranh lạnh và đó là thứ giết đi tình yêu bạn đã tạo cất công tạo dựng.
.Nếu yêu nhau hãy nói cho nhau hiểu.Vì Có những câu chuyện nói ra hoàn toàn có thể tha thứ được nói ra hoàn toàn có thể cảm thông, giải quyết được. và làm chúng ta hiểu nhau hơn.
“Xin lỗi không có nghĩa là bạn sai mà là bạn tôn trọng mối quan hệ ấy” hãy nói dù đó chỉ là một câu xin lỗi.
Đừng vì một ngày sóng gió hay vì những chuyện không đâu mà nhất thời quên đi những ngày dài hạnh phúc.
Đừng vội vã buông tay khi còn có thể nắm...

Lo lắng


Phụ nữ luôn lo lắng về những gì đàn ông quên;
Đàn ông luôn lo sợ về những điều phụ nữ nhớ.

Chết trong tư thế đẹp nhất.


Người khác nhìn thấy bạn đến trưa mới thức dậy, nhưng họ không biết rằng gần sáng bạn mới ngủ.

Người khác chê cười bạn chỉ biết dệt mộng nhưng không nhìn thấy quyết tâm của bạn.

Người khác nhìn thấy bạn công thành danh toại nhưng không biết rằng bạn đã phải cố gắng như thế nào mới có được.

Người khác nhìn thấy bạn lúc nào cũng cười nói vui vẻ, nhưng họ không biết rằng trong đêm tối bạn khổ sở biết bao.

Bạn phải thật sự thật sự rất cố gắng mới có thể nhìn bề ngoài trông có vẻ rất ung dung, thoải mái. Cho dù bị trúng đạn cũng phải chết trong tư thế đẹp nhất.

Có những lời xin lỗi chỉ làm dày thêm nỗi đau...

Có những lời xin lỗi chỉ làm dày thêm nỗi đau...
Có những người rõ ràng họ biết chẳng thể nào bên cạnh bạn...vậy mà họ cứ bước về phía bạn...để rồi vì lí do nào đó...họ lại xin lỗi...
Ừ thì là xin lỗi...nhưng đâu phải lời xin lỗi nào cũngđươc thứ tha...
Có những lời xin lỗi... chỉ làm tan nát đi rất nhiều thứ, vỡ òa nhiều thứ...
Tôi sợ phải nghe nhiều lời xin lỗi...vì với tôi, nếu biết là có lỗi sao còn cố làm lỗi...để rồi xin lỗi..
Ừ thì chắc mọi thứ xuất phát từ tình thương_tình thương trong cụm từ thương hại...Nhưng thương hại là thứ tình cảm ích kỉ, làm đau con người ta nhiều nhất...Người ta vờ hi vọng bao nhiêu...thì cái tình thương mà chỉ còn là thương hại ấy sẽ bóp nát con người ta bấy nhiêu...
Ừ thì đau và hụt hẫng...nhưng chẳng lẽ vào bệnh viện vá tim...hay đi tẩy nào...Hay là con người ta lại vẫn cứ cứng cõi và chịu đựng mọi thứ...
Trái tim mỗi lúc mỗi lạnh hơn...nhưng lại chẳng dám để ai chạm vào nữa...rồi vẫn cứ thế bước đi...
Là yêu thương gì cũng được, miễn đừng là thương hại nhất thời là được...Và khi chẳng thể bên cạnh cũng đừng nói lời xin lỗi với người ở lại...Xin lỗi chỉ làm dày thêm nỗi đau nơi đáy tim con người ta...Cũng đừng bao giờ bước vào cuộc đời ai đó chỉ vì tò mò, chỉ vì mới mẻ...Nếu chắng may trái tim người đó đã đầy những vết sẹo...thì sự tò mò, sự tình cờ ghé ngang cuộc đời này, rồi bỗng dưng đi...sẽ lại làm thêm một vết sẹo, làm dày thêm những vết sẹo ngày cũ...
Rồi con người ta cũng sẽ chỉ trơ ra sau tất cả...cứ phó mặc cho mọi thứ...Mặc gió, mặc mưa, mặc tổn thương...rồi sẽ ổn cả thôi.Có đau thương nào chẳng thể đi qua...Chỉ sợ đi qua đau thương rồi trái tim cũng chẳng bao giờ ấm nồng lại được...